Đây không những là một bài thơ mà còn là một bài hát. Với tôi, thơ
luôn có một nét dịu dàng phảng phất, dịu dàng đến nỗi người ta có thể
cất lên tiếng hát...
Một sáng mưa, tôi cũng làm con sóng hát vu vơ những lời này và thấy
tâm hồn yên ả giữa một sáng nắng đi vắng, mưa rả rích. Giữa cuộc đời bộn
bề lo toan này, người ta cần chữ duyên để có thể thấu
hiểu nhau, thấu hiểu những con chữ, thấu hiểu những vần thơ, thấu hiểu
từng ca từ khi được hát lên...Và tôi tin ai cũng cần có những khoảnh
khắc đồng điệu như thế để thấy cuộc đời dịu dàng quá
đỗi...
Ảnh: Internet
Thế là......
mùa thu đã ra đi
Và chiếc lá cuối cùng....
đã rụng
Thế là .....
em cũng đã ra đi
Bỏ lại tôi tôi.......
lạnh lẽo mùa đông
Thế là mùa thu đã ra đi...và chiếc lá cuối cùng đã rụng. Người ta
thương chỉ thấy tiếc nuối cho những điều đã ra đi và khi những gì đã qua
trở thành hoài niệm. Hoài niệm để mà nhớ, mà quên, mà
thỉnh thoảng quay về ngập ngụa trong nỗi niềm da diết của nỗi nhớ. Nỗi
nhớ không mang một hình hài mặc định, bởi lẽ đã có lần đọc đâu đó rằng
"Giản đơn vì dĩ dãng ấy vô chiều" và cứ thế mà da diết
nhớ thương như dòng sông muôn đời cuộn chảy...Mùa thu đã mấy bận ra
đi, hội ngộ tương phùng rồi chia ly miết mãi. Cuộc đời là những vòng
tròn đồng tâm, dẫu đến dẫu đi thì vẫn trọn đời lẩn quẩn.
Chiếc lá cuối cùng của Thu cũng đã rụng rơi theo dòng tuổi của mùa. Và
cả Em nữa, em cũng đã ra đi nhưng em khác mùa Thu ở chỗ, thu đến rồi
thu đi theo chu kỳ của đất trời. Còn em, em ra đi chỉ để
lại tôi, chỉ để lại một mùa đông lạnh lẽo...Không dưng mà người ta cần
bàn tay, vòng ôm của ai đó giữa mùa đông lạnh giá. Bởi Đông khiến người
ta cô đơn hơn vốn dĩ. Vì Đông lạnh nên Đông cần hơn
ấm. Cơ mà em ra đi, chỉ để lại tôi mùa Đông này và tự khi nào tôi biến
thàng gã lang thang vu vơ hát cùng con sóng...
Thế là ......
em không còn hát bên sông
Chỉ mình tôi.....
ôm đàn mang nỗi nhớ
Trong thoáng heo may .......
chẳng còn nghe hương bưởi
Em xa rồi......
con sóng hát vu vơ...
Rồi kí ức vẫn vẹn nguyên là kí ức. Em đi rồi để lại tôi một khung trời
nhớ. Em đi rồi...là em sẽ không còn hát bên sông. Bến sông luôn khiến
những cuộc tình khắc khoải. Ai cũng qua một thời tuổi
trẻ mộng mơ, ai cũng có những cuộc tình, và ai cũng có những bến sông
lộng gió cuộc tình gầy. Vì em đi rồi, vì bên sông không còn tiếng hát,
chỉ còn tôi, ôm đàn mang nỗi nhớ gãy khúc nhạc buồn xa
cũ...Người ta bảo, những ngọn sóng bạc đầu vì nỗi nhớ. Thế mà giờ đây,
con sóng còn hát vu vơ để mà nhớ, để mà xoa dịu đi hình bóng em nhòa
nhạt trong thoáng heo may hao gầy giữa những ngày Thu còn
sót lại...Chỉ còn em trong tôi, còn em vẹn nguyên trong tôi đến cả mùi
hương bưởi nồng nàn thoảng trong gió....
Thế là.....
con sáo đã sang sông
Vầng trăng xưa ......
hao gầy ôm nỗi nhớ
Tiếng dế cô đơn .....
bản tình ca dang dở
Em xa rồi.......
con sóng hát vu vơ....
Và thế là con sáo đã sang sông, em miết mãi chuyến đò ngang chiều
buồn dịu vợi. Con sáo sang sông rồi, chẳng biết con sáo có vui không?
Chia ly không phải bao giờ cũng buồn lòng người ở lại.
"Tình chỉ đẹp khi tình dang dở", vì dang dở nên người ta mới nhớ nhau
nhiều đến thế, mới khắc khoải về nhau nhiều đến thế và vì dang dở nên
cuộc tình đó mới trở thành hoài niệm trong trẻo nhất. Dẫu
có bao nhiêu năm nữa, dẫu đôi chân có loanh quanh đến mỏi mệt suốt
kiếp này thì cuộc tình ấy vẫn vẹn nguyên trong nhau, người ta luôn dành
cho nhau một góc trong trái tim mình, cất giấu thật sâu và
trang trọng...Và tôi tin, đoạn này, người hát sẽ thấy chạnh lòng nhất
xuyên suốt bài hát cho đến giờ. Con sáo sang sông, nghĩa là, con sáo sẽ
không thể nào bay về nữa...Và dù có bay đi biển Bắc,
thì người con trai cũng sẽ đi tìm ở biển Đông, làm sao mà tìm được
nhau? làm sao mà về được bên nhau? Có chăng chỉ còn loáng thaongs giữa
đời nhau một vầng trăng xưa cũ hao gầy vì nỗi nhớ, còn
tiếng dế cô đơn, còn bản tình ca dang dở...
Em xa rồi, tình xa rồi, trôi mãi miết về miền vô định nào đó...Kỉ niệm
sẽ vẫn mãi là kỉ niệm và kỉ niệm thì bao giờ cũng đẹp trong lòng nhau,
người ta hay chắt chiu kỉ niệm để có thể mỉm cười đi
tiếp những cuộc tình khác...
Em xa rồi, thế những tôi sẽ gửi nỗi nhớ lại nơi này, trên những con
sóng bạc đầu và sẽ vẫn ôm đàn ngồi hát bên sông những chiều lộng gió cho
trọn khúc hát vu vơ....
Ps: Ngày mưa và tôi hát "Sóng hát vu vơ"
Lãng Yên
(Tháng Chín, chắc là mùa Thu chưa ra đi....)
No comments:
Post a Comment