Nguyễn Giản Đơn

Search This Blog

Saturday 29 March 2014

những ngày mưa cũ kỹ



.
đã lâu
có lẽ rất lâu rồi
tôi không ngồi với em
dưới mái tranh còn sót lại
trong cái quán cà phê vắng người cũ kỹ của Sài Gòn
và chúng ta nhìn mưa
em thích mưa
và thích đưa tay ra hứng những giọt mưa nhỏ xuống từ mái tranh xơ xác đó
nếu ngồi không mà nhìn mưa thì tôi cũng thích
(chứ thực ta tôi rất ghét những cơn mưa đổ xuống khi đang đi trên đường
đơn giản vì tôi ghét mặc áo mưa)
nhưng vài lần tôi thấy ghét mưa khi ngồi với em thế
bởi những lúc nhìn mưa con người ta rất mềm lòng
mà tôi vốn là kẻ yếu đuối
lòng tôi lại càng mềm hơn trước mưa và em
.
có thể em đã quên chuyện đó
và tôi thì đã cố quên hẳn chuyện đó
nhưng nhiều lúc
tôi lại rất nhớ
những buổi chúng ta ngồi bên nhau dưới mái tranh
trời mưa níu chân người ta
em nói nói cười cười
và những môi hôn
những môi hôn không đếm được
như những hạt mưa nhỏ xuống từ mái tranh kia
thỉnh thoảng cô bé bán cà phê bước ra làm ta biến những môi hôn (dù cơn mưa chưa dứt)
(em còn nhớ cô bé hay gọi tôi là người đẹp
còn với tôi em mới là người đẹp)
và những lúc mưa như thế
dưới mái tranh xơ xác đó
em đẹp hơn rất nhiều những gì tôi đã nghĩ
(chắc tại khi đó lòng tôi đã mềm đi rất nhiều...)
.
bây giờ là tháng mấy
mà Sài Gòn nắng bạc lòng người
tôi lại ngồi đây
nhớ những ngày mưa cũ kỹ
rất xưa...
.
Ps: Viết cho "loài quỷ dữ sa tăng"...

Tuesday 15 October 2013

Sự bất lực hồn nhiên


...
Bữa nay nỗi nhớ nổi hứng chơi trò bịt mắt bắt dê
Em hong ký ức giữa nắng chiều sắp lịm
Lối cũ bây giờ rêu phong màu tưởng niệm
Hoàng hôn đau...
.
Và cơn đau cũng lên cơn nhất quyết đòi chơi ú tìm
Trong bóng tối hồng hoang nhập nhoằng vài luồng đom đóm
Hai linh hồn đuổi bắt nhau tóe tung phố thị
Đêm hoang dại niềm tin...
.
Rồi cả niềm tin cũng liều mình sa vào chiếu bạc
Dốc hết tình này tìm chút nhang khói sưởi ấm tâm linh
Giật mình tay trơn cũng chẳng mơ thêm một phiên sát phạt
Đời rỗng tuếch rất hồn nhiên...
.
Dẫu biết rằng anh vốn hiền hơn cả nắng
Sao đôi lần thấy lòng người loạn cuồng chẳng khác một cơn giông

Mấy mùa hạ vàng


...
Mình đã xa nhau mấy mùa hạ vàng
Mấy mùa em ôm duyên phận dở dang
Mấy mùa em lần tìm về dĩ vãng
Mối tình hồng...
một thuở ...
trót cưu mang...
.
Em đã nhủ lòng rằng thôi sầu muộn
Chuyện ngày xưa; đã rất cũ như mưa
Nâng niu được gì mãi những lời thơ,
anh từng viết ...
riêng cho em...
hạ đó....
.
Dẫu mình bên nhau bao mùa hạ nhớ
Bao chiều mềm đan tay kết cơn mơ
Bao giấc khuya đếm trăng sao tình tự
Hạ lại vàng...
mình em...
dệt bơ vơ...
.
Thôi tiếc chi dẫu nắng vàng rất hạ
Nắng bên đồi nắng thơm thoảng ngân nga
Em khẽ hát ru lòng mình... gọi là...
ngày tháng hạ...
khi không...
mà trở rét...
.
Ps: Cảm ơn status " ngày tháng hạ khi không mà trở rét"- Trích Trên ngọn tình sầu -Từ Công Phụng treo ở nhà MG đã giúp mình viết bài này, nhân tiện tặng luôn bạn MG và mọi người...:D

Thursday 21 June 2012

Lối về bình yên

Một đêm sâu, không ồn ã, không mãnh liệt, nhẹ nhàng và sâu lắng, bất chợt tôi thấy đâu đấy trên mỗi chặng đường của cuộc đời mình qua những vần thơ trong “Lối về” của Nguyễn giản Đơn. Người ta bảo, mấy ai mà đo được độ sâu của một bài thơ, vì tâm hồn người làm thơ bao giờ cũng lẫn khuất… Nhưng tôi nghĩ, thôi thì cứ cảm nhận bằng chính cảm xúc đang tồn tại trong tôi bởi thơ cho đời chứ chẳng riêng gì tác giả.


"Ta đốt cuộc đời qua từng ngày vô vọng
Không hôm nay – không tương lai – dĩ vãng nhạt nhòa
Nhiều đêm thu mình ta làm con ốc đói
Giương hai mắt nhìn đời nghe trong mắt đầy gai
"

Cuộc sống này bộn bề lắm, xô bồ lắm. Cuộc đời là một dòng chảy chẳng bao giờ dừng lại dẫu trong mỗi phút giây và chúng ta là những phận người trôi mãi miết trên dòng vô định. Cứ trôi mãi như những dạt lục bình không bờ bến, có khi trôi dạt, vứng víu vào đâu đó, đủ để giật mình quay nhìn lại quãng đường đã đi qua. Là những ngày hạnh phúc vô bờ, là những ngày hân hoan trong nắng sớm, và có cả những ngày u ám, dập dềnh trên từng ngọn sóng.
Bên vệ đường đời, thoảng khi giật mình vì mệt mỏi quá rồi, tuyệt vọng quá rồi với những mãnh vỡ của thời gian, trôi lơ lửng giữa không gian mênh mông. Rồi có những ngày tận sâu trong đáy mắt là sự nhạt nhòa, mờ ảo tựa làn sương mỏng lành lạnh, để bật thốt lên rằng “Không tương lai_Không hôm nay_ dĩ vãng nhạt nhòa”. Dường như khi cuộc đời bế tắc, trong ta chỉ còn mỗi một hiện tại, một hôm nay…
Sáng tỉnh giấc hạnh phúc biết bao khi nhận ra rằng mình có thêm ngày nữa để yêu thương, để viết tiếp nên ước mơ hoài bão. Nhưng đời này thênh thang lắm, còn ta thì nhỏ bé, bởi thế, ta có những đêm dài “thu mình làm con ốc đói” để giương mắt nhìn đời mà “nghe trong mắt đầy gai” Dẫu cuộc đời có nhận chìm ta thì ta vẫn tồn tại bằng bản năng sinh tồn. Dẫu đời có dập dùi thì vẫn còn đấy nguyên vẹn một ta tha thiết với đời…
"Ta đốt cuộc tình trong tiếc nuối, trong đam mê
Sao ánh mắt buồn xưa từng đêm còn hiện lại
Suốt con đường tình, không một lần tìm lối mới
Và nỗi sầu thương cứ ôm trọn riêng mình"

Khổ thơ thứ hai là khổ thơ tôi thấy tâm đắc nhất trong bài thơ, bởi lẽ dường như những lời thơ ấy dành cho riêng tôi. Sống giữa cuộc đời này, có mấy ai dám tự hào rằng “Tôi chưa một lần vấp ngã trong tình yêu?”. Tình yêu là thứ tình cảm đẹp đẽ nhất, tình yêu như hơi thở. Tình yêu có thể mang chúng ta đến bến bờ hạnh phúc cũng có thể mang ta nhấn chìm vào niềm tuyệt vọng thẳm sâu.
Trong mỗi đời người, có bao nhiêu người tình ra đi như những dòng sông nhỏ như lời của Trịnh, có những cuộc tình canh cánh trong tim, dẫu có đau vẫn muốn níu giữ. Ngày ngày đêm đêm, môi nở nụ cười rạng rỡ tươi xinh, thế mà bên trong héo rũ vì nhớ nhung một cuộc tình. Là một cuộc tình quá vãng mà thôi, cớ sao ôm trọn mãi cho riêng mình? Cớ sao để trái tim đau đáu những giọt buồn?
Con đường tình ta đó, đã rẽ về phía không nhau, sao chỉ mình ta quay đầu nhìn lại, vì chăng ta đa tình hay quá vì yêu quá đỗi nồng nàn? Ừ cho ta được nồng nàn yêu trọn vẹn một cuộc tình, trọn vẹn một bóng hình. Hãy cứ để ánh mắt xưa là hành trang cho ta trên mỗi chặng đường dài, để mà nhớ, mà yêu thương, mà day dứt…

Đêm nay, “Con mắt còn lại” của Trịnh vẫn văng vẳng giữa đêm sâu thẳm...
“Còn hai con mắt khóc người mộtcon
Còn hai con mắt mộtcon khóc người
Con mắt còn lại nhìn cuộc đời tôi
Nhìn tôi lên cao nhìn tôi xuống thấp
Con mắt còn lại nhìn cuộc tình phai”
Hai con mắt mà nhìn nhiều quá đỗi, nhìn cuộc đời, nhìn cuộc tình phai, nhìn những chặng đường cao thấp, gập ghềnh. Thế mà nhìn đời hơn cả hai con mắt sao đời không ngoái lại một lần? Trách hờn vu vơ chăng? Có trách hờn chi đâu, vì đời không ngoái lại, nên ta sẽ làm một con thú lang thang trên cánh đồng cỏ khô cháy hay xanh mơn mởn suốt dọc hành trình. Lang thang qua những miền đất lạ, cuộc đời này rộng lắm, rồi sẽ có chốn dừng chân, rồi sẽ bắt gặp “một lời giao hợp”… Văng vẳng trong ta, thẳm sâu, hun hút, tiếng mõ vọng về thật gần đến chốn bình yên, chắc là sẽ chạm vào một ngày xa lám, chắc là sẽ thản thanh giữa dòng đời tất bật… Trong ta, một niềm tin như thế

"Hơn hai con mắt nhìn đời, sao đời không ngoái lại
Từng chiều đi hoang hồn ta là con thú lang thang
Giữa phố đời bao la tìm một lời giao hợp
Văng vẳng trong ta, tiếng mõ cuối bỗng gọi về "

**************
Tôi cảm nhận bài thơ bằng dòng cảm xúc vu vơ trong chính bản thân mình, có lẽ bởi cuộc đời này mênh mông quá, làm sao mà ta bắt kịp được nhau. Tôi không đủ sự trải nghiệm và tuổi đời để cảm nhận đủ đầy về ý nghĩa của bài thơ. Chỉ là vu vơ cho chính cuộc đời mình... Có điều chi sai sót mong thứ lỗi. Cảm ơn tác giả về một bài thơ hay!
Smile_peace

Lối về_Thơ Nguyễn Giản Đơn
-------
Ta đốt cuộc đời qua từng ngày vô vọng
Không hôm nay – không tương lai – dĩ vãng nhạt nhòa
Nhiều đêm thu mình ta làm con ốc đói
Giương hai mắt nhìn đời nghe trong mắt đầy gai

Ta đốt cuộc tình trong tiếc nuối, trong đam mê
Sao ánh mắt buồn xưa từng đêm còn hiện lại
Suốt con đường tình, không một lần tìm lối mới
Và nỗi sầu thương cứ ôm trọn riêng mình
Hơn hai con mắt nhìn đời, sao đời không ngoái lại
Từng chiều đi hoang hồn ta là con thú lang thang
Giữa phố đời bao la tìm một lời giao hợp
Văng vẳng trong ta, tiếng mõ cuối bỗng gọi về.
 

Nỗi niềm hoa tím


 ...
Đường về nhà em nở đầy hoa bằng lăng
Mỗi lần đi ngang qua lại bâng khuâng nỗi nhớ
Sáng nay bằng lăng cánh bay đầy trong gió
Nỗi nhớ lại ngập tràn một thuở tím trinh nguyên.

Ngày đó bên nhau lối về đầy hoa tím
Anh nhặt cánh hoa rơi cài tóc em dịu hiền
Em thầm mơ một xứ sở rất bình yên
Với hoa tím trinh nguyên và có nhau mãi thế.

Giờ hạ đã sang bằng lăng vẫn nở đầy
Nhưng màu tím giờ đây cứ hao gầy, xơ xác 
Có phải vắng anh tím nghẹn ngào lên mắt
Nghe mưa em giật mình…lối ấy nát hoa xưa.