Tôi có một lúc nhận thấy Tôi yêu đơn phương Cuộc Đời bởi
có quá nhiều điều khiến tôi muốn gục ngã và quay quắt. Tôi tìm cho mình
sự hoàn nguyên nhưng không muốn vội vã chối từ tất thấy, không muốn làm
ai hụt hẫng. Entry tôi viết về tôi trong cơn tuyệt vọng và buốn nhất -
ấy chính là lúc tôi sống cho tôi thành thật nhất, riêng tư nhất nhưng đó
lại là enttry tôi thẳng tay nhấn "Xoá" vì có nhiều người lo lắng cho
tôi, hoang mang vì không thể đến gần mà nâng đỡ tôi dậy. Hoá ra, tôi
không phải là kẻ thất tình thảm hại nhất. Cũng có một chút tình nhen
nhóm đến với tôi theo hướng ngược lại, dù là rất mỏng.
Tôi đọc "Như nắng gió mong manh" của Nguyễn Giản Đơn và muốn viết về
mối tình của tôi với Cuộc Đời này. Để ở một chừng mực nào đó, Cuộc Đời
và những người gặp tôi trong cuộc đời, nhận ra rằng tôi tha thiết biết
bao nhiêu và mềm mại biết bao nhiêu.
Ngày nắng mong manh và gió cũng mong manh
Anh lặng lẽ dấu mình đìu hiu gác vắng
Ngẩn ngơ, thẫn thờ nhấp hoài bao chén đắng
Hoang hoải về thời hai đứa đẫm tim yêu
Ngày ấy trăng xanh và gió thật mát lành
Ta đuổi bắt… triền sông mênh mông cát trắng
Khúc khích em cười, sóng hôn bờ rất lặng
Chung một niềm mơ… buồm căng khắp phương trời
Rồi gió mưa qua và bão tố phong ba
Mang em mãi xa…chim trời không vết dấu
Hết những môi ngoan, hết bờ vai nương náu
Thoáng một cuộc tình …như nắng, gió mong manh
Ngày nắng mong manh và gió cũng mong manh….
Nguyễn Giản Đơn
Không phải là lần đầu tiên tôi đọc thơ viết về tình yêu, cũng không
phải là lần đầu tiên tôi ngồi viết về những cảm nhận của tôi về thơ ca
của người khác. Tôi đã viết nhiều vì tôi thấy tình tôi trong đó, nhưng
cái tình của một người đàn ông dành cho một người phụ nữ lại khiến tôi
muốn nói về tình tôi với Cuộc Đời thì có lẽ đây là lần đầu tiên.
Tôi thích những gì liên tưởng để những hớ hênh không cần ăn khớp.
Ngày nắng mong manh và gió cũng mong manh
Ngẩn ngơ, thẫn thờ nhấp hoài bao chén đắng
Hoang hoải về thời hai đứa đẫm tim yêu
Người đàn ông giấu mình trong căn gác để lòng mình trờ vể hoang hoải
với tháng năm cũ như tôi lặng lẽ ngồi thơ thẩn nhìn cuộc tình tôi với
Cuộc Đời đang nhàu nhĩ. Người đàn ông lặng lẽ trong gác vắng như tôi im
lìm bên khung cửa đầy gió mà lồng ngực ngột ngạt. Cái thuở hồng hoa cứ
trở lại bình lặng như ngoan ngoãn về theo hẹn. Mà nào có hẹn lòng?
Ngoảnh mặt lại nhìn khiến niềm tin của hiện lại đang chập chững, bi bô
lại rũ rĩ như đứa trẻ chán ăn. Lắc đầu nguây nguẩy trốn bỏ.
Ngày ấy trăng xanh và gió thật mát lành
Ta đuổi bắt… triền sông mênh mông cát trắng
Khúc khích em cười, sóng hôn bờ rất lặng
Chung một niềm mơ… buồm căng khắp phương trời
Bao giờ ký ức sống cũng là những yên bình và dịu ngọt. Tình yêu đẩy
người ta lên trong niềm mơ ước chung đôi. Tôi hiểu giấc mơ tình yêu có
thể đưa người ta đến bất cứ phương trời nào, cái mảng ký ức có mênh
mông cát trắng không ồn ào, vồ vập mà chỉ có tiếng nhau. Tôi đã lắng
nghe tiếng Đời nhưng Đời chỉ thì thầm vừa đủ rằng Đời đa mang lắm, không
chỉ có mình tôi. Tôi từng mê man muốn mơ ước cùng Đời về một ngày phơi
phới bao dung và chia sẻ. Cuộc Đời gật đầu bảo tôi: Mong manh lắm!
Rồi gió mưa qua và bão tố phong ba
Mang em mãi xa…chim trời không vết dấu
Hết những môi ngoan, hết bờ vai nương náu
Thoáng một cuộc tình …như nắng, gió mong manh
Người ta xa nhau bởi phong ba và bão tố như bao cuộc tình đã tan khiến
mỗi người xô dạt về mỗi ngả. Dấu vết là đây, là môi ngoan là vai để
nương náu nhưng người xa như chim trời không dấu vết. Có mỏi mòn cũng
chẳng đến tìm nhau. Tôi chợt nhận ra những chia ly đều đến từ tình yêu
của tôi - đến từ Cuộc Đời.
Tôi một ngày co quắp nhận ra mình yêu Cuộc Đời đầy ích kỷ nhưng không
có cách nào để khẳng định đó là tình yêu viển vông không có thực. Chi
biết rằng nó cũng mong manh như cuộc tình nọ.
Có sự mù loà mà là ngọt ngào thay vì cay đắng.
Tôi viết về tình tôi trong cuộc tình người khác để thay Cuộc Đời nói
rằng những mối tình dù có mong manh đến đâu thì tình người cũng là điều
quan trọng nhất. Và còn nhiều vô số những kẻ yêu như tôi yêu.
Rồi mai tôi đi tiếp bước nữa trong Cuộc Đời sau nhưng giông gió, thấy
mình còn nhiều điều chưa nói hết, chưa gửi gắm hết. Hứa với những Tri ân
rằng tôi sẽ về trong hoang hoải...dù với Đời tôi vẫn là một kẻ đơn
phương...
[Khìn]
No comments:
Post a Comment