Lâu
rất lâu rồi, vì bận, vì tự làm khó mình trong những xúc cảm, vì rất
nhiều lý do nên không đọc lại thơ Nguyễn Giản Đơn - những
bài thơ tình trong lúc cười hỉ hả thì thấy nó điệu điệu, lúc tĩnh tâm
thì thấy những câu chữ giản dị chất chứa gì đó man mác, và lúc buồn thấy
nó nhẹ nhàng hơn là xoáy thật sâu vào cảm giác đang
xuống dốc.
Thu qua rồi, đọc những câu thơ cho tháng Tám, cho khoảnh khắc đầu tiên chạm nhẹ của heo may, của một mùa se lạnh nào đó của lòng
người, thấy chạnh lòng thương tất thảy, thương cả những bẽ bàng của Thu.
Tháng Tám ngồi đợi nắng Thu
Để hơi may nhớ lời ru rất buồn
Con chuồn chuồn ớt bên vườn
Nghe đôi oanh hót mà thương phận mình
Sáng thu ấy ... sương thủy tinh
Ấp e lá cỏ ước tình ngày sau
Rồi đêm trăng rụng xuống cầu
Đôi thuyền chung sóng hát câu mơ màng
Nào đây thu những bẽ bàng
Những ngày ươm nắng lại mang giọt sầu
Chiều buồn mưa chẳng rơi mau
Bến xưa tiếng dế rủ nhau khóc tình
Lối vàng hoa cúc đã xinh
Nhà ai pháo cưới linh đình thuyền hoa
Hương cốm cũ ... đã nhạt nhòa
Lá vàng một chiếc làm quà tiễn nhau
(Lá vàng một chiếc -
Thơ Nguyễn Giản Đơn)
Có
thể ai đó quen đọc thơ Nguyễn Giản Đơn - ít bài thôi - thì lối viết quen
như lục bát hoặc thất ngôn đều có thể nhận thấy rằng đó
là hồn thơ bình dị, nhẹ nhàng. Tất nhiên, sự gửi gắm hoặc cái tình
trong thơ không vì thế mà kém đi, hoặc không thể đem thơ của tác giả này
so bì với người khác. Sự biệt lập trong hồn thơ mỗi người
không thể vì niêm luật cũ mà nhận định vẻ "sang", nét "trang nhã" của
hồn người.
Rất
thích thơ của cụ Bùi, thích thơ của Lê Huy Mậu, Vũ Thanh Hoa, thích đọc
những cảm xúc thật đến mức sự tinh khôi của thơ được lập
thành công thức trong ngôn từ của Chu Thụy Nguyên, thích rất nhiều bài
thơ khác, của những hồn thơ gạo cội, tuổi đời già nua nhưng cái tình
trong thơ in dấu cả một thời trẻ mãi. Không phải đưa ra
những tên tuổi ấy để nhắc về Nguyễn Giản Đơn bằng cụm từ "tương tự" -
không bao giờ trong cách nhìn nhận về thơ có cụm từ "hao hao" hay "rưa
rứa". Chỉ để nói rằng, mình đang nói về thơ, như những
câu đầu đã nói, giản dị và ngồi lại trong phút chốc.
Riêng
bài "Lá vàng một chiếc", đã đọc nhiều lần rồi, đọc lại ở khoảnh khắc
chạy theo nỗi nhớ về mùa, về tuổi, về nhưng hao khuyết
trên con đường gió dài như mút chỉ, nói thế nào cho hết nhỉ!? -cho đủ
đầy xúc cảm trong hai nửa heo may - đầu - cuối?!
Thi
nhân nào đó đã từng nói, với sông Hương, với Huế mà không trắc ẩn mới
lạ! Và Thi sĩ nào đó đã nói với mùa Thu, lòng nào cũng man
mác. Hẳn rồi! Vì mọi thứ có sự quyến rũ riêng của nó. Nhưng khoảnh
khắc được trải lòng với cái đẹp của tạo hóa, của cái mùa cảm thấy sự cần
nhau, ngồi nhớ những "e ấp" trước, nghe "tiếng dế khóc
tình" và lặng lẽ tặng nhau một héo úa thì buồn. Buồn quắt quay mà lòng
trống trải.
Nhớ là đã đọc vài câu thơ của Châu Hồng Thủy, rằng:
"Một mình anh - mặc kệ lá Thu vàng
Không có em Thu cũng thành vô nghĩa"
thì
lại thấy Thu trong thơ Nguyễn Giản Đơn không chỉ là nhớ mong mà còn là
sự luyến tiếc đến tái tê mối nhân duyên rẽ ngang trên đôi
thuyền rẽ sóng.
Cái mùa này, dường như tạo hóa nhấn nhá sự tàn phai nên người ta tặng nhau những món quà như thế. Những úa vàng...
Tiễn biệt mùa Thu cũ...
Nguyễn Bích Lan
No comments:
Post a Comment