Nguyễn Giản Đơn

Search This Blog

Thursday, 21 June 2012

Lối về bình yên

Một đêm sâu, không ồn ã, không mãnh liệt, nhẹ nhàng và sâu lắng, bất chợt tôi thấy đâu đấy trên mỗi chặng đường của cuộc đời mình qua những vần thơ trong “Lối về” của Nguyễn giản Đơn. Người ta bảo, mấy ai mà đo được độ sâu của một bài thơ, vì tâm hồn người làm thơ bao giờ cũng lẫn khuất… Nhưng tôi nghĩ, thôi thì cứ cảm nhận bằng chính cảm xúc đang tồn tại trong tôi bởi thơ cho đời chứ chẳng riêng gì tác giả.


"Ta đốt cuộc đời qua từng ngày vô vọng
Không hôm nay – không tương lai – dĩ vãng nhạt nhòa
Nhiều đêm thu mình ta làm con ốc đói
Giương hai mắt nhìn đời nghe trong mắt đầy gai
"

Cuộc sống này bộn bề lắm, xô bồ lắm. Cuộc đời là một dòng chảy chẳng bao giờ dừng lại dẫu trong mỗi phút giây và chúng ta là những phận người trôi mãi miết trên dòng vô định. Cứ trôi mãi như những dạt lục bình không bờ bến, có khi trôi dạt, vứng víu vào đâu đó, đủ để giật mình quay nhìn lại quãng đường đã đi qua. Là những ngày hạnh phúc vô bờ, là những ngày hân hoan trong nắng sớm, và có cả những ngày u ám, dập dềnh trên từng ngọn sóng.
Bên vệ đường đời, thoảng khi giật mình vì mệt mỏi quá rồi, tuyệt vọng quá rồi với những mãnh vỡ của thời gian, trôi lơ lửng giữa không gian mênh mông. Rồi có những ngày tận sâu trong đáy mắt là sự nhạt nhòa, mờ ảo tựa làn sương mỏng lành lạnh, để bật thốt lên rằng “Không tương lai_Không hôm nay_ dĩ vãng nhạt nhòa”. Dường như khi cuộc đời bế tắc, trong ta chỉ còn mỗi một hiện tại, một hôm nay…
Sáng tỉnh giấc hạnh phúc biết bao khi nhận ra rằng mình có thêm ngày nữa để yêu thương, để viết tiếp nên ước mơ hoài bão. Nhưng đời này thênh thang lắm, còn ta thì nhỏ bé, bởi thế, ta có những đêm dài “thu mình làm con ốc đói” để giương mắt nhìn đời mà “nghe trong mắt đầy gai” Dẫu cuộc đời có nhận chìm ta thì ta vẫn tồn tại bằng bản năng sinh tồn. Dẫu đời có dập dùi thì vẫn còn đấy nguyên vẹn một ta tha thiết với đời…
"Ta đốt cuộc tình trong tiếc nuối, trong đam mê
Sao ánh mắt buồn xưa từng đêm còn hiện lại
Suốt con đường tình, không một lần tìm lối mới
Và nỗi sầu thương cứ ôm trọn riêng mình"

Khổ thơ thứ hai là khổ thơ tôi thấy tâm đắc nhất trong bài thơ, bởi lẽ dường như những lời thơ ấy dành cho riêng tôi. Sống giữa cuộc đời này, có mấy ai dám tự hào rằng “Tôi chưa một lần vấp ngã trong tình yêu?”. Tình yêu là thứ tình cảm đẹp đẽ nhất, tình yêu như hơi thở. Tình yêu có thể mang chúng ta đến bến bờ hạnh phúc cũng có thể mang ta nhấn chìm vào niềm tuyệt vọng thẳm sâu.
Trong mỗi đời người, có bao nhiêu người tình ra đi như những dòng sông nhỏ như lời của Trịnh, có những cuộc tình canh cánh trong tim, dẫu có đau vẫn muốn níu giữ. Ngày ngày đêm đêm, môi nở nụ cười rạng rỡ tươi xinh, thế mà bên trong héo rũ vì nhớ nhung một cuộc tình. Là một cuộc tình quá vãng mà thôi, cớ sao ôm trọn mãi cho riêng mình? Cớ sao để trái tim đau đáu những giọt buồn?
Con đường tình ta đó, đã rẽ về phía không nhau, sao chỉ mình ta quay đầu nhìn lại, vì chăng ta đa tình hay quá vì yêu quá đỗi nồng nàn? Ừ cho ta được nồng nàn yêu trọn vẹn một cuộc tình, trọn vẹn một bóng hình. Hãy cứ để ánh mắt xưa là hành trang cho ta trên mỗi chặng đường dài, để mà nhớ, mà yêu thương, mà day dứt…

Đêm nay, “Con mắt còn lại” của Trịnh vẫn văng vẳng giữa đêm sâu thẳm...
“Còn hai con mắt khóc người mộtcon
Còn hai con mắt mộtcon khóc người
Con mắt còn lại nhìn cuộc đời tôi
Nhìn tôi lên cao nhìn tôi xuống thấp
Con mắt còn lại nhìn cuộc tình phai”
Hai con mắt mà nhìn nhiều quá đỗi, nhìn cuộc đời, nhìn cuộc tình phai, nhìn những chặng đường cao thấp, gập ghềnh. Thế mà nhìn đời hơn cả hai con mắt sao đời không ngoái lại một lần? Trách hờn vu vơ chăng? Có trách hờn chi đâu, vì đời không ngoái lại, nên ta sẽ làm một con thú lang thang trên cánh đồng cỏ khô cháy hay xanh mơn mởn suốt dọc hành trình. Lang thang qua những miền đất lạ, cuộc đời này rộng lắm, rồi sẽ có chốn dừng chân, rồi sẽ bắt gặp “một lời giao hợp”… Văng vẳng trong ta, thẳm sâu, hun hút, tiếng mõ vọng về thật gần đến chốn bình yên, chắc là sẽ chạm vào một ngày xa lám, chắc là sẽ thản thanh giữa dòng đời tất bật… Trong ta, một niềm tin như thế

"Hơn hai con mắt nhìn đời, sao đời không ngoái lại
Từng chiều đi hoang hồn ta là con thú lang thang
Giữa phố đời bao la tìm một lời giao hợp
Văng vẳng trong ta, tiếng mõ cuối bỗng gọi về "

**************
Tôi cảm nhận bài thơ bằng dòng cảm xúc vu vơ trong chính bản thân mình, có lẽ bởi cuộc đời này mênh mông quá, làm sao mà ta bắt kịp được nhau. Tôi không đủ sự trải nghiệm và tuổi đời để cảm nhận đủ đầy về ý nghĩa của bài thơ. Chỉ là vu vơ cho chính cuộc đời mình... Có điều chi sai sót mong thứ lỗi. Cảm ơn tác giả về một bài thơ hay!
Smile_peace

Lối về_Thơ Nguyễn Giản Đơn
-------
Ta đốt cuộc đời qua từng ngày vô vọng
Không hôm nay – không tương lai – dĩ vãng nhạt nhòa
Nhiều đêm thu mình ta làm con ốc đói
Giương hai mắt nhìn đời nghe trong mắt đầy gai

Ta đốt cuộc tình trong tiếc nuối, trong đam mê
Sao ánh mắt buồn xưa từng đêm còn hiện lại
Suốt con đường tình, không một lần tìm lối mới
Và nỗi sầu thương cứ ôm trọn riêng mình
Hơn hai con mắt nhìn đời, sao đời không ngoái lại
Từng chiều đi hoang hồn ta là con thú lang thang
Giữa phố đời bao la tìm một lời giao hợp
Văng vẳng trong ta, tiếng mõ cuối bỗng gọi về.
 

Nỗi niềm hoa tím


 ...
Đường về nhà em nở đầy hoa bằng lăng
Mỗi lần đi ngang qua lại bâng khuâng nỗi nhớ
Sáng nay bằng lăng cánh bay đầy trong gió
Nỗi nhớ lại ngập tràn một thuở tím trinh nguyên.

Ngày đó bên nhau lối về đầy hoa tím
Anh nhặt cánh hoa rơi cài tóc em dịu hiền
Em thầm mơ một xứ sở rất bình yên
Với hoa tím trinh nguyên và có nhau mãi thế.

Giờ hạ đã sang bằng lăng vẫn nở đầy
Nhưng màu tím giờ đây cứ hao gầy, xơ xác 
Có phải vắng anh tím nghẹn ngào lên mắt
Nghe mưa em giật mình…lối ấy nát hoa xưa.

Monday, 18 June 2012

Hãy cứ lặng câm bên đời nhau...


Tôi hay lang thang đi tìm nhặt những vần thơ để ru phận mình trong những ngày du viễn  cô liêu, để tìm một ít mong manh của những cuộc tình, để tìm những giọt nắng âm áp giữa những ngày đông, để thấy trong mỗi cuộc tình tan vỡ, bỏ lại phía sau những nỗi niềm khắc khoải...
Cuộc đời không như là mơ bởi thế chúng ta không thể vẽ nên những giấc mơ xinh tươi và phúc hạnh viên mãn cho mình. Có thể bạn chưa bao giờ yêu, đã từng yêu, chưa bao giờ chia tay, hay đã mất nhau giữa mênh mông cuộc đời. Khi một ai đó ra đi, thì tất cả những gì thuộc về nhau không bao giờ tồn tại, có chăng chỉ là những nỗi niềm lẫn khuất, làm sao ta có thể về bên nhau mà ấp ôm những nỗi niềm và sư cô quạnh trong nhau...?
Có lần tôi đã đọc bài thơ này rồi thấy vui lắm, khi đó đã comment một câu thế này "Đôi khi sao mà anh si tình thế, hỡi chàng trai trong bài thơ?". Là con gái, tôi nghĩ ai cũng thấy ấm lòng vì những điều tựa hồ như thế, dẫu mong manh nhưng đủ lấp đầy trái tim những người con gái đã từng mấy bận hẫng hụt vì sự mất mát...Có khi ôm hoài những tiếc nuối cho những cuộc tình đã qua, rồi thấy mình cô độc giữa thế gian này, rồi có khi lãng quên đi những tình cảm thân thương gụi gần bên mình, rồi có khi quên cảm nhận cái tình mà ở một nơi nào đó xa xôi của ai đó dành cho mình...
Có đôi khi con gái chỉ thích được ai đó nhìn thấy mình, kiểu như chàng trai nào đó ngồi trong góc khuất rồi chờ con gái đi ngang qua, gọi í ới một tiếng, khi đó đời vui và rộn ràng lắm...Không hẳn là tất cả nhưng sẽ có cô gái mong manh nào đó cảm nhận được điều này với nụ cười rạng rỡ như giọt sương ban mai...
Có đôi khi...
Chỉ cần biết người nhìn thấy em ngồi đâu đấy hát khe khẽ, thầm thì với những cơn gió nỗi lòng của đứa con gái lãng đãng như em...
Đôi khi thấy em như ngồi hát
Bên ta nâng phím tương phùng
Sao bỗng ước mình như dòng thác
Thét gầm chẳng chút bận tâm
......Em cũng ước người như dòng thác, thét gào thỏa thích mà chẳng cần phải bận tâm chi bụi bặm của cuộc đời này. Trong veo như cái tình mà người dành cho em.
Có đôi khi em ước người như mùa đông, mùa hạ, mùa thu, mùa xuân để đón vào lòng những tín hiệu rộn rã của mùa. Để em biết rằng, ở đâu đấy giữa cuộc sống bộn bề này có người đợi chờ em như mùa đông dài chờ tia nắng ấm mong manh, như mùa hạ nóng bỏng khát một cơn mưa rào, như mùa thu đón đợi những chiếc lá vàng rơi, như mùa xuân chờ hương hoa nồng nàn khắp lối...
Đôi khi thấy lòng như mùa đông
Chờ em một tia nắng lạ
Đôi khi thấy lòng như mùa hạ
Mong em giọt mưa vô tình
Có đôi khi chỉ cần người lặng câm, đừng sốt sắng, đừng vồ vập hỏi han, chỉ cần những nốt lặng dài khi cuộc đời em đầy gió giông, bão nổi...Sự câm lặng của người trên con phố khuya xa xôi nào đó cho em nhìn thấy những xót xa mà người dành cho em, cho vầng mắt em thâm sau những đêm sầu muộn, cho màu môi em nhạt vì những đóa hoa xinh tươi trong em tắt ngấm tự thưở nào bởi những dập dùi của những cơn gió thốc.
Đôi khi nhìn vầng mắt em thâm
Đường khuya ta khóc một mình
Đôi khi nhìn màu môi em nhạt
Thương nhiều ta chỉ lặng câm
Có đôi khi anh hãy làm một cơn gió thoảng qua đời em mà thôi, một cơn gió mát lành và tinh khôi, chỉ đủ đùa nghịch làm vờn bay mái tóc em suông dài...Hay có đôi khi người hãy làm một giọt sương mai, chưa kịp tan dưới ánh nắng ngày, đọng lại trên mi mắt em gầy trong khoảng khắc yếu mềm nào đó, để khi ngày rạng rỡ lên, nắng chan hòa, giọt sương ấy sẽ tan nhanh rực rỡ ngắm nhìn em, để em nhìn thấy người hạnh phúc thắm tươi bên cuộc đời hiu quạnh...
Đôi khi ước mình như làn gió
Chỉ đủ làn tóc em bay
Đôi khi ước mình như giọt sương
Đọng trên mi mắt em gầy
Có đôi khi mà sao lắm nỗi, có đôi khi mà em nghe những ngọn sóng dâng đầy, như những cơn mưa dai dẳng sau những ngày nắng hạ khô cháy, bỏng rát những con đường...Có đôi khi ước mình ngô nghê như trẻ nhỏ, để đươc yêu thương, hờn giận tinh khôi không vướng bận lo toan và muộn phiền...Những cơn mưa lạnh căm khiến lòng người tê tái, ừ, chắc vì cuộc đời quá dài, quá xanh trong, đa sắc nên em cảm nhận được tình người qua mỗi cách ví von...
Đôi khi ta lặng bước trong mưa
Muộn sầu vơi đi một nửa
Đôi khi nghĩ về nhiều lời hứa
Thấy mình ngộ như trẻ thơ
Mỗi phận người giữa cuộc đời có đôi khi mong ước quá nhiều dẫu biết rằng đời không cho ta đủ đầy, thế mà vẫn cứ ước mơ, vẫn cứ thả trôi những nỗi niềm vào dòng sông hiền hòa nghìn đời miết chảy...để rồi có khi ngẩn ngơ, hoài vọng trong sự khát khao mãnh liệt, tiếc nuối vô bờ...
Người ơi, người à, có mãi làm một chiếc bóng lặng câm bên đời em, để em tìm về mỗi khi những con sóng đời dập dùi xô đẩy hay không?
Đôi khi thấy lòng như chiếc lá
Ngẩn ngơ giữa ngã ba dòng
Lại ước mình như chiếc bóng
Bên em một đời lặng câm
Có những niệm hoài đã qua đi, có những cuộc tình đã qua đi, "giá như" cũng chỉ là một cách vỗ về, ru êm đời ta vào miền lặng...Vậy mà em vẫn muốn ru mình, người vẫn muốn ru người, ta vẫn muốn ru nhau khi mà cuộc đời này loay hoay lạc nhịp...
Đôi khi ta, đôi khi em
Lạc loài như cơn gió bơ vơ
Tìm nhau giữa bốn bề gió lộng
Lang thang ngơ ngẩn khúc nhạc trầm...
Lãng Yên

Có đôi khi
(Nguyễn Giản Đơn)
Đôi khi thấy em như ngồi hát
Bên ta nâng phím tương phùng
Sao bỗng ước mình như dòng thác
Thét gầm chẳng chút bận tâm
......
Đôi khi thấy lòng như mùa đông
Chờ em một tia nắng lạ
Đôi khi thấy lòng như mùa hạ
Mong em giọt mưa vô tình
............
Đôi khi nhìn vầng mắt em thâm
Đường khuya ta khóc một mình
Đôi khi nhìn màu môi em nhạt
Thương nhiều ta chỉ lặng câm
..............
Đôi khi ước mình như làn gió
Chỉ đủ làn tóc em bay
Đôi khi ước mình như giọt sương
Đọng trên mi mắt em gầy
.............
Đôi khi ta lặng bước trong mưa
Muộn sầu vơi đi một nửa
Đôi khi nghĩ về nhiều lời hứa
Thấy mình ngộ như trẻ thơ
...............
Đôi khi thấy lòng như chiếc lá
Ngẩn ngơ giữa ngã ba dòng
Lại ước mình như chiếc bóng
Bên em một đời lặng câm
*******

"Sóng hát vu vơ"

Đây không những là một bài thơ mà còn là một bài hát. Với tôi, thơ luôn có một nét dịu dàng phảng phất, dịu dàng đến nỗi người ta có thể cất lên tiếng hát...
Một sáng mưa, tôi cũng làm con sóng hát vu vơ những lời này và thấy tâm hồn yên ả giữa một sáng nắng đi vắng, mưa rả rích. Giữa cuộc đời bộn bề lo toan này, người ta cần chữ duyên để có thể thấu hiểu nhau, thấu hiểu những con chữ, thấu hiểu những vần thơ, thấu hiểu từng ca từ khi được hát lên...Và tôi tin ai cũng cần có những khoảnh khắc đồng điệu như thế để thấy cuộc đời dịu dàng quá đỗi...
Ảnh: Internet
Thế là......
mùa thu đã ra đi

Và chiếc lá cuối cùng....
đã rụng

Thế là .....
em cũng đã ra đi

Bỏ lại tôi tôi.......
lạnh lẽo mùa đông
Thế là mùa thu đã ra đi...và chiếc lá cuối cùng đã rụng. Người ta thương chỉ thấy tiếc nuối cho những điều đã ra đi và khi những gì đã qua trở thành hoài niệm. Hoài niệm để mà nhớ, mà quên, mà thỉnh thoảng quay về ngập ngụa trong nỗi niềm da diết của nỗi nhớ. Nỗi nhớ không mang một hình hài mặc định, bởi lẽ đã có lần đọc đâu đó rằng "Giản đơn vì dĩ dãng ấy vô chiều" và cứ thế mà da diết nhớ thương như dòng sông muôn đời cuộn chảy...Mùa thu đã mấy bận ra đi, hội ngộ tương phùng rồi chia ly miết mãi. Cuộc đời là những vòng tròn đồng tâm, dẫu đến dẫu đi thì vẫn trọn đời lẩn quẩn. Chiếc lá cuối cùng của Thu cũng đã rụng rơi theo dòng tuổi của mùa. Và cả Em nữa, em cũng đã ra đi nhưng em khác mùa Thu ở chỗ, thu đến rồi thu đi theo chu kỳ của đất trời. Còn em, em ra đi chỉ để lại tôi, chỉ để lại một mùa đông lạnh lẽo...Không dưng mà người ta cần bàn tay, vòng ôm của ai đó giữa mùa đông lạnh giá. Bởi Đông khiến người ta cô đơn hơn vốn dĩ. Vì Đông lạnh nên Đông cần hơn ấm. Cơ mà em ra đi, chỉ để lại tôi mùa Đông này và tự khi nào tôi biến thàng gã lang thang vu vơ hát cùng con sóng...
Thế là ......
em không còn hát bên sông

Chỉ mình tôi.....
ôm đàn mang nỗi nhớ

Trong thoáng heo may .......
chẳng còn nghe hương bưởi

Em xa rồi......
con sóng hát vu vơ...
Rồi kí ức vẫn vẹn nguyên là kí ức. Em đi rồi để lại tôi một khung trời nhớ. Em đi rồi...là em sẽ không còn hát bên sông. Bến sông luôn khiến những cuộc tình khắc khoải. Ai cũng qua một thời tuổi trẻ mộng mơ, ai cũng có những cuộc tình, và ai cũng có những bến sông lộng gió cuộc tình gầy. Vì em đi rồi, vì bên sông không còn tiếng hát, chỉ còn tôi, ôm đàn mang nỗi nhớ gãy khúc nhạc buồn xa cũ...Người ta bảo, những ngọn sóng bạc đầu vì nỗi nhớ. Thế mà giờ đây, con sóng còn hát vu vơ để mà nhớ, để mà xoa dịu đi hình bóng em nhòa nhạt trong thoáng heo may hao gầy giữa những ngày Thu còn sót lại...Chỉ còn em trong tôi, còn em vẹn nguyên trong tôi đến cả mùi hương bưởi nồng nàn thoảng trong gió....
Thế là.....
con sáo đã sang sông

Vầng trăng xưa ......
hao gầy ôm nỗi nhớ

Tiếng dế cô đơn .....
bản tình ca dang dở

Em xa rồi.......
con sóng hát vu vơ....
 Và thế là con sáo đã sang sông, em miết mãi chuyến đò ngang chiều buồn dịu vợi. Con sáo sang sông rồi, chẳng biết con sáo có vui không? Chia ly không phải bao giờ cũng buồn lòng người ở lại. "Tình chỉ đẹp khi tình dang dở", vì dang dở nên người ta mới nhớ nhau nhiều đến thế, mới khắc khoải về nhau nhiều đến thế và vì dang dở nên cuộc tình đó mới trở thành hoài niệm trong trẻo nhất. Dẫu có bao nhiêu năm nữa, dẫu đôi chân có loanh quanh đến mỏi mệt suốt kiếp này thì cuộc tình ấy vẫn vẹn nguyên trong nhau, người ta luôn dành cho nhau một góc trong trái tim mình, cất giấu thật sâu và trang trọng...Và tôi tin, đoạn này, người hát sẽ thấy chạnh lòng nhất xuyên suốt bài hát cho đến giờ. Con sáo sang sông, nghĩa là, con sáo sẽ không thể nào bay về nữa...Và dù có bay đi biển Bắc, thì người con trai cũng sẽ đi tìm ở biển Đông, làm sao mà tìm được nhau? làm sao mà về được bên nhau? Có chăng chỉ còn loáng thaongs giữa đời nhau một vầng trăng xưa cũ hao gầy vì nỗi nhớ, còn tiếng dế cô đơn, còn bản tình ca dang dở...
Em xa rồi, tình xa rồi, trôi mãi miết về miền vô định nào đó...Kỉ niệm sẽ vẫn mãi là kỉ niệm và kỉ niệm thì bao giờ cũng đẹp trong lòng nhau, người ta hay chắt chiu kỉ niệm để có thể mỉm cười đi tiếp những cuộc tình khác...
Em xa rồi, thế những tôi sẽ gửi nỗi nhớ lại nơi này, trên những con sóng bạc đầu và sẽ vẫn ôm đàn ngồi hát bên sông những chiều lộng gió cho trọn khúc hát vu vơ....
Ps: Ngày mưa và tôi hát "Sóng hát vu vơ" 
Lãng Yên
(Tháng Chín, chắc là mùa Thu chưa ra đi....)

Gửi lại đời chút mong manh

Tôi có một lúc nhận thấy Tôi yêu đơn phương Cuộc Đời bởi có quá nhiều điều khiến tôi muốn gục ngã và quay quắt. Tôi tìm cho mình sự hoàn nguyên nhưng không muốn vội vã chối từ tất thấy, không muốn làm ai hụt hẫng. Entry tôi viết về tôi trong cơn tuyệt vọng và buốn nhất - ấy chính là lúc tôi sống cho tôi thành thật nhất, riêng tư nhất nhưng đó lại là enttry tôi thẳng tay nhấn "Xoá" vì có nhiều người lo lắng cho tôi, hoang mang vì không thể đến gần mà nâng đỡ tôi dậy. Hoá ra, tôi không phải là kẻ thất tình thảm hại nhất. Cũng có một chút tình nhen nhóm đến với tôi theo hướng ngược lại, dù là rất mỏng.


Tôi đọc "Như nắng gió mong manh" của Nguyễn Giản Đơn và muốn viết về mối tình của tôi với Cuộc Đời này. Để ở một chừng mực nào đó, Cuộc Đời và những người gặp tôi trong cuộc đời, nhận ra rằng tôi tha thiết biết bao nhiêu và mềm mại biết bao nhiêu.
Ngày nắng mong manh và gió cũng mong manh
Anh lặng lẽ dấu mình đìu hiu gác vắng
Ngẩn ngơ, thẫn thờ nhấp hoài bao chén đắng
Hoang hoải về thời hai đứa đẫm tim yêu
Ngày ấy trăng xanh và gió thật mát lành
Ta đuổi bắt… triền sông mênh mông cát trắng
Khúc khích em cười, sóng hôn bờ rất lặng
Chung một niềm mơ… buồm căng khắp phương trời
Rồi gió mưa qua và bão tố phong ba
Mang em mãi xa…chim trời không vết dấu
Hết những môi ngoan, hết bờ vai nương náu
Thoáng một cuộc tình …như nắng, gió mong manh
 Ngày nắng mong manh và gió cũng mong manh….
Nguyễn Giản Đơn
Không phải là lần đầu tiên tôi đọc thơ viết về tình yêu, cũng không phải là lần đầu tiên tôi ngồi viết về những cảm nhận của tôi về thơ ca của người khác. Tôi đã viết nhiều vì tôi thấy tình tôi trong đó, nhưng cái tình của một người đàn ông dành cho một người phụ nữ lại khiến tôi muốn nói về tình tôi với Cuộc Đời thì có lẽ đây là lần đầu tiên.
Tôi thích những gì liên tưởng để những hớ hênh không cần ăn khớp.
Ngày nắng mong manh và gió cũng mong manh
 Ngẩn ngơ, thẫn thờ nhấp hoài bao chén đắng
 Hoang hoải về thời hai đứa đẫm tim yêu
Người đàn ông giấu mình trong căn gác để lòng mình trờ vể hoang hoải với tháng năm cũ như tôi lặng lẽ ngồi thơ thẩn nhìn cuộc tình tôi với Cuộc Đời đang nhàu nhĩ. Người đàn ông lặng lẽ trong gác vắng như tôi im lìm bên khung cửa đầy gió mà lồng ngực ngột ngạt. Cái thuở hồng hoa cứ trở lại bình lặng như ngoan ngoãn về theo hẹn. Mà nào có hẹn lòng? Ngoảnh mặt lại nhìn khiến niềm tin của hiện lại đang chập chững, bi bô lại rũ rĩ như đứa trẻ chán ăn. Lắc đầu nguây nguẩy trốn bỏ.


Ngày ấy trăng xanh và gió thật mát lành
 Ta đuổi bắt… triền sông mênh mông cát trắng
Khúc khích em cười, sóng hôn bờ rất lặng
Chung một niềm mơ… buồm căng khắp phương trời
Bao giờ ký ức sống cũng là những yên bình và dịu ngọt. Tình yêu đẩy người ta lên trong niềm mơ ước chung đôi. Tôi hiểu giấc mơ tình yêu có thể đưa người ta đến bất cứ phương trời nào, cái mảng ký ức có mênh mông  cát trắng không ồn ào, vồ vập mà chỉ có tiếng nhau. Tôi đã lắng nghe tiếng Đời nhưng Đời chỉ thì thầm vừa đủ rằng Đời đa mang lắm, không chỉ có mình tôi. Tôi từng mê man muốn mơ ước cùng Đời về một ngày phơi phới bao dung và chia sẻ. Cuộc Đời gật đầu bảo tôi: Mong manh lắm!
Rồi gió mưa qua và bão tố phong ba
 Mang em mãi xa…chim trời không vết dấu
Hết những môi ngoan, hết bờ vai nương náu
Thoáng một cuộc tình …như nắng, gió mong manh
Người ta xa nhau bởi phong ba và bão tố như bao cuộc tình đã tan khiến mỗi người xô dạt về mỗi ngả. Dấu vết là đây, là môi ngoan là vai để nương náu nhưng người xa như chim trời không dấu vết. Có mỏi mòn cũng chẳng đến tìm nhau. Tôi chợt nhận ra những chia ly đều đến từ tình yêu của tôi - đến từ Cuộc Đời.
Tôi một ngày co quắp nhận ra mình yêu Cuộc Đời đầy ích kỷ nhưng không có cách nào để khẳng định đó là tình yêu viển vông không có thực. Chi biết rằng nó cũng mong manh như cuộc tình nọ.
Có sự mù loà mà là ngọt ngào thay vì cay đắng.
Tôi viết về tình tôi trong cuộc tình người khác để thay Cuộc Đời nói rằng những mối tình dù có mong manh đến đâu thì tình người cũng là điều quan trọng nhất. Và còn nhiều vô số những kẻ yêu như tôi yêu.
Rồi mai tôi đi tiếp bước nữa trong Cuộc Đời sau nhưng giông gió, thấy mình còn nhiều điều chưa nói hết, chưa gửi gắm hết. Hứa với những Tri ân rằng tôi sẽ về trong hoang hoải...dù với Đời tôi vẫn là một kẻ đơn phương...
[Khìn]

Biệt Thu

Lâu rất lâu rồi, vì bận, vì tự làm khó mình trong những xúc cảm, vì rất nhiều lý do nên không đọc lại thơ Nguyễn Giản Đơn - những bài thơ tình trong lúc cười hỉ hả thì thấy nó điệu điệu, lúc tĩnh tâm thì thấy những câu chữ giản dị chất chứa gì đó man mác, và lúc buồn thấy nó nhẹ nhàng hơn là xoáy thật sâu vào cảm giác đang xuống dốc
Thu qua rồi, đọc những câu thơ cho tháng Tám, cho khoảnh khắc đầu tiên chạm nhẹ của heo may, của một mùa se lạnh nào đó của lòng người, thấy chạnh lòng thương tất thảy, thương cả những bẽ bàng của Thu.
Tháng Tám ngồi đợi nắng Thu
Để hơi may nhớ lời ru rất buồn
Con chuồn chuồn ớt bên vườn
Nghe đôi oanh hót mà thương phận mình
Sáng thu ấy ... sương thủy tinh
Ấp e lá cỏ ước tình ngày sau
Rồi đêm trăng rụng xuống cầu
Đôi thuyền chung sóng hát câu mơ màng
Nào đây thu những bẽ bàng
Những ngày ươm nắng lại mang giọt sầu
Chiều buồn mưa chẳng rơi mau
Bến xưa tiếng dế rủ nhau khóc tình
Lối vàng hoa cúc đã xinh
Nhà ai pháo cưới linh đình thuyền hoa
Hương cốm cũ ... đã nhạt nhòa
Lá vàng một chiếc làm quà tiễn nhau
                                                                                       (Lá vàng một chiếc - Thơ Nguyễn Giản Đơn)
Có thể ai đó quen đọc thơ Nguyễn Giản Đơn - ít bài thôi - thì lối viết quen như lục bát hoặc thất ngôn đều có thể nhận thấy rằng đó là hồn thơ bình dị, nhẹ nhàng. Tất nhiên, sự gửi gắm hoặc cái tình trong thơ không vì thế mà kém đi, hoặc không thể đem thơ của tác giả này so bì với người khác. Sự biệt lập trong hồn thơ mỗi người không thể vì niêm luật cũ mà nhận định vẻ "sang", nét "trang nhã" của hồn người.
Rất thích thơ của cụ Bùi, thích thơ của Lê Huy Mậu, Vũ Thanh Hoa, thích đọc những cảm xúc thật đến mức sự tinh khôi của thơ được lập thành công thức trong ngôn từ của Chu Thụy Nguyên, thích rất nhiều bài thơ khác, của những hồn thơ gạo cội, tuổi đời già nua nhưng cái tình trong thơ in dấu cả một thời trẻ mãi. Không phải đưa ra những tên tuổi ấy để nhắc về Nguyễn Giản Đơn bằng cụm từ "tương tự" - không bao giờ trong cách nhìn nhận về thơ có cụm từ "hao hao" hay "rưa rứa". Chỉ để nói rằng, mình đang nói về thơ, như những câu đầu đã nói, giản dị và ngồi lại trong phút chốc.
Riêng bài "Lá vàng một chiếc", đã đọc nhiều lần rồi, đọc lại ở khoảnh khắc chạy theo nỗi nhớ về mùa, về tuổi, về nhưng hao khuyết trên con đường gió dài như mút chỉ, nói thế nào cho hết nhỉ!? -cho đủ đầy xúc cảm trong hai nửa heo may - đầu - cuối?!
Thi nhân nào đó đã từng nói, với sông Hương, với Huế mà không trắc ẩn mới lạ! Và Thi sĩ nào đó đã nói với mùa Thu, lòng nào cũng man mác. Hẳn rồi! Vì mọi thứ có sự quyến rũ riêng của nó. Nhưng khoảnh khắc được trải lòng với cái đẹp của tạo hóa, của cái mùa cảm thấy sự cần nhau, ngồi nhớ những "e ấp" trước, nghe "tiếng dế khóc tình" và lặng lẽ tặng nhau một héo úa thì buồn. Buồn quắt quay mà lòng trống trải.
Nhớ là đã đọc vài câu thơ của Châu Hồng Thủy, rằng: 
"Một mình anh - mặc kệ lá Thu vàng
Không có em Thu cũng thành vô nghĩa"
thì lại thấy Thu trong thơ Nguyễn Giản Đơn không chỉ là nhớ mong mà còn là sự luyến tiếc đến tái tê mối nhân duyên rẽ ngang trên đôi thuyền rẽ sóng. 
Cái mùa này, dường như tạo hóa nhấn nhá sự tàn phai nên người ta tặng nhau những món quà như thế. Những úa vàng...
Tiễn biệt mùa Thu cũ...

Nguyễn Bích Lan 

Đêm rỗng. Một cũ mèm

Thấy huếch hoác!
Chạm vào đâu cũng thấy vô tâm. Không dưng, lại thèm khát một lời ủi an. Vừa mới nói chuyện với vài người bạn, những trắc ẩn lại ùa về. Về trong rỗng tuyếch.
Không hiểu sao cứ mãi đắ m chìm trong số phận con người, ngắm nghía mình trong mỗi người đàn bà khác, mỗi đổ vỡ khác. Cũng có thể bởi vì đêm trống đến mức người ta ngồi lại thành khẩn với nhau hơn nên ta nhận được nhưng chia sẻ dễ hơn.
Một người đàn bà nói: Đi mãi, nhiều khi muốn liều chọn cho mình một thứ rồi đặt tên là Tình yêu và Hạnh phúc, nhưng lại muốn có ai đó níu chân mình lại cho khỏi những ngã quỵ, vì một lẽ, hạnh phúc nhiều khi như gió len qua làn tóc, trêu ngươ i và bỡn cợt.
Làm sao để hết trống rỗng
Chọc chị bạn, cái vòng Yêu nó luẩn quẩn, rồi sẽ không ai thoát ra được mà có khi yêu đi, yêu lại thành kém giá và chẳng có gì lên hồn. Không phải vì ta đáng nói về tình yên bằng một thứ suy nghĩ cùng cực, đôi lúc muốn một điều, lại làm theo một hướng khác, như một cách phản biện ngược.
Vừa mới gửi một vài lời chúc cho đêm an, đêm vùi kỹ được những ám ảnh của ngày, rồi tự buông một tiếng cười nghe lạnh buốt cho chính mình. Có gì đó đã biến dạng! Nỗi nhớ. Nỗi buồn. Và cả nỗi đau. Hình như rất ít lời ta dành cho những cơn đau. Phải vì đêm rỗng ta vô tình nhắc đến nó, như bản năng của Người tạo nên cơn đau cần tìm một nguồn vui khác?
Kể ra, ta cũng ác nghiệt có kém gì. Ta đặt những gì ta trân quý xuống một nấc, một nấc, để có thể coi nhẹ đi. Buồn vui nhiều khi phụ thuộc như nô lệ vào những điều đó. Mệt mỏi!
Đêm rỗng
Đầu óc rỗng
Hồn rỗng
Cái đêm mà một mình ngồi tỉ tê với mình, tỉ tê với nỗi sợ hãi cái màn đen đặc, đọc vài câu thơ của Nguyễn Giản Đơn, nói cho cùng, vẫn là buồn chưa thoát ra được. Cái ngụm tình xuân là cái gì? Nghe buồn thế! Dại dột mà không phải hết khôn ngoan! Hỏi ngớ ngẩn. Là hoang hoải những điều chưa đến, không đến…
Tháng ngày mỏi mong, xâu đêm thành chuỗi
Em hát giữa cơn đau…
tình tự cô đơn…
Chưa nhấp nổi ngụm tình xuân con gái
Ta cầu kỳ, mưu cầu những thứ đơn giản đến mức người khác không hiểu. Thế nên, đêm nhiều khi rỗng ngoác. :D:D:D
[Khìn]

Wednesday, 6 June 2012

Khúc hát lạc loài










...
Nhớ...
rồi chỉ để bơ vơ
Ôm, mang mãi những... vương tơ mấy mùa
Trách lòng... mộng tưởng cung thừa
Lại thương mình thuở...
đón chờ đường mưa
...
Đêm...
hao gầy úa vần thơ
Trăng, sao...
giờ cũng ngẩn ngơ cơn sầu...
Gối chăn... nhàu nhĩ niềm đau
Bao cơn mơ lạ...
tựa nhau khóc dài
...
Ngày ...
buông câu hát lạc loài
Gieo vào hồn... lắm nỗi dài... gió giông
Phố chiều nắng kịp tắt không?
Tiêu điều…
xơ xác…
mông lung cõi tình...
...

Mênh mông ngày cũ

  ...
Em tìm gió... chút bồng bềnh làn tóc rối
Thuở ánh mắt vội trao ngơ ngẩn lúc tan trường
Có ngờ đâu tình nhỏ chỉ thầm thương
Để gió bỗng giận hờn cuốn lá rơi rất vội.
...
Em tìm nắng chút dịu dàng chiều ngóng đợi
Gặp gỡ mới đôi lần như thể đã trong mơ
Có ngờ đâu chiều rất tím những ơ thờ
Để nắng lại lặng thầm dấu mình vào giấc tối.
...
Em tìm cơn mơ về nỗi nhớ đêm mưa
Phố vắng đón đưa đường mờ xa diệu vợi
Có ngờ đâu rất hững hờ lời ai nói
Cơn mơ đẫm lệ nhòa những nỗi xót xa thừa.
...
Em tìm trăng sao đêm ước hẹn hôm nao
Nguyện mãi mãi bên nhau dù tóc có thay màu
Có ngờ đâu trời trở buồn mang bão tố
Ước nguyện vẫn ngọt ngào... giờ trả lại trăng sao.
...
Em còn tìm chi giữa mênh mông ngày cũ?
Để những nét môi cười... bỗng chốc... hóa đơn côi...
...
Nguyễn Giản Đơn