Một
đêm sâu, không ồn ã, không mãnh liệt, nhẹ nhàng và sâu lắng, bất chợt
tôi thấy đâu đấy trên mỗi chặng đường của cuộc đời mình qua những vần
thơ trong “Lối về” của Nguyễn giản Đơn. Người ta bảo, mấy ai mà đo
được độ sâu của một bài thơ, vì tâm hồn người làm thơ bao giờ cũng lẫn
khuất… Nhưng tôi nghĩ, thôi thì cứ cảm nhận bằng chính cảm xúc đang
tồn tại trong tôi bởi thơ cho đời chứ chẳng riêng gì tác giả.
"Ta đốt cuộc đời qua từng ngày vô vọng
Không hôm nay – không tương lai – dĩ vãng nhạt nhòa
Nhiều đêm thu mình ta làm con ốc đói
Giương hai mắt nhìn đời nghe trong mắt đầy gai"
Không hôm nay – không tương lai – dĩ vãng nhạt nhòa
Nhiều đêm thu mình ta làm con ốc đói
Giương hai mắt nhìn đời nghe trong mắt đầy gai"
Cuộc sống này bộn bề lắm, xô bồ lắm. Cuộc đời là một dòng chảy chẳng bao giờ dừng lại dẫu trong mỗi phút giây và chúng ta là những phận người trôi mãi miết trên dòng vô định. Cứ trôi mãi như những dạt lục bình không bờ bến, có khi trôi dạt, vứng víu vào đâu đó, đủ để giật mình quay nhìn lại quãng đường đã đi qua. Là những ngày hạnh phúc vô bờ, là những ngày hân hoan trong nắng sớm, và có cả những ngày u ám, dập dềnh trên từng ngọn sóng.
Bên
vệ đường đời, thoảng khi giật mình vì mệt mỏi quá rồi, tuyệt vọng quá
rồi với những mãnh vỡ của thời gian, trôi lơ lửng giữa không gian
mênh mông. Rồi có những ngày tận sâu trong đáy mắt là sự nhạt nhòa, mờ
ảo tựa làn sương mỏng lành lạnh, để bật thốt lên rằng “Không tương
lai_Không hôm nay_ dĩ vãng nhạt nhòa”. Dường như khi cuộc đời bế tắc,
trong ta chỉ còn mỗi một hiện tại, một hôm nay…
Sáng
tỉnh giấc hạnh phúc biết bao khi nhận ra rằng mình có thêm ngày nữa
để yêu thương, để viết tiếp nên ước mơ hoài bão. Nhưng đời này thênh
thang lắm, còn ta thì nhỏ bé, bởi thế, ta có những đêm dài “thu mình
làm con ốc đói” để giương mắt nhìn đời mà “nghe trong mắt đầy gai” Dẫu
cuộc đời có nhận chìm ta thì ta vẫn tồn tại bằng bản năng sinh tồn.
Dẫu đời có dập dùi thì vẫn còn đấy nguyên vẹn một ta tha thiết với
đời…
"Ta đốt cuộc tình trong tiếc nuối, trong đam mê
Sao ánh mắt buồn xưa từng đêm còn hiện lại
Suốt con đường tình, không một lần tìm lối mới
Và nỗi sầu thương cứ ôm trọn riêng mình"
Sao ánh mắt buồn xưa từng đêm còn hiện lại
Suốt con đường tình, không một lần tìm lối mới
Và nỗi sầu thương cứ ôm trọn riêng mình"
Khổ
thơ thứ hai là khổ thơ tôi thấy tâm đắc nhất trong bài thơ, bởi lẽ
dường như những lời thơ ấy dành cho riêng tôi. Sống giữa cuộc đời này,
có mấy ai dám tự hào rằng “Tôi chưa một lần vấp ngã trong tình yêu?”.
Tình yêu là thứ tình cảm đẹp đẽ nhất, tình yêu như hơi thở. Tình yêu
có thể mang chúng ta đến bến bờ hạnh phúc cũng có thể mang ta nhấn
chìm vào niềm tuyệt vọng thẳm sâu.
Trong
mỗi đời người, có bao nhiêu người tình ra đi như những dòng sông nhỏ
như lời của Trịnh, có những cuộc tình canh cánh trong tim, dẫu có đau
vẫn muốn níu giữ. Ngày ngày đêm đêm, môi nở nụ cười rạng rỡ tươi xinh,
thế mà bên trong héo rũ vì nhớ nhung một cuộc tình. Là một cuộc tình
quá vãng mà thôi, cớ sao ôm trọn mãi cho riêng mình? Cớ sao để trái
tim đau đáu những giọt buồn?
Con
đường tình ta đó, đã rẽ về phía không nhau, sao chỉ mình ta quay đầu
nhìn lại, vì chăng ta đa tình hay quá vì yêu quá đỗi nồng nàn? Ừ cho
ta được nồng nàn yêu trọn vẹn một cuộc tình, trọn vẹn một bóng hình.
Hãy cứ để ánh mắt xưa là hành trang cho ta trên mỗi chặng đường dài,
để mà nhớ, mà yêu thương, mà day dứt…
Đêm nay, “Con mắt còn lại” của Trịnh vẫn văng vẳng giữa đêm sâu thẳm...
“Còn hai con mắt khóc người mộtcon
Còn hai con mắt mộtcon khóc người
Con mắt còn lại nhìn cuộc đời tôi
Nhìn tôi lên cao nhìn tôi xuống thấp
Con mắt còn lại nhìn cuộc tình phai”
Còn hai con mắt mộtcon khóc người
Con mắt còn lại nhìn cuộc đời tôi
Nhìn tôi lên cao nhìn tôi xuống thấp
Con mắt còn lại nhìn cuộc tình phai”
Hai
con mắt mà nhìn nhiều quá đỗi, nhìn cuộc đời, nhìn cuộc tình phai,
nhìn những chặng đường cao thấp, gập ghềnh. Thế mà nhìn đời hơn cả hai
con mắt sao đời không ngoái lại một lần? Trách hờn vu vơ chăng? Có
trách hờn chi đâu, vì đời không ngoái lại, nên ta sẽ làm một con thú
lang thang trên cánh đồng cỏ khô cháy hay xanh mơn mởn suốt dọc hành
trình. Lang thang qua những miền đất lạ, cuộc đời này rộng lắm, rồi sẽ
có chốn dừng chân, rồi sẽ bắt gặp “một lời giao hợp”… Văng vẳng trong
ta, thẳm sâu, hun hút, tiếng mõ vọng về thật gần đến chốn bình yên,
chắc là sẽ chạm vào một ngày xa lám, chắc là sẽ thản thanh giữa dòng
đời tất bật… Trong ta, một niềm tin như thế
"Hơn hai con mắt nhìn đời, sao đời không ngoái lại
Từng chiều đi hoang hồn ta là con thú lang thang
Giữa phố đời bao la tìm một lời giao hợp
Văng vẳng trong ta, tiếng mõ cuối bỗng gọi về "
**************
Tôi
cảm nhận bài thơ bằng dòng cảm xúc vu vơ trong chính bản thân mình, có
lẽ bởi cuộc đời này mênh mông quá, làm sao mà ta bắt kịp được nhau.
Tôi không đủ sự trải nghiệm và tuổi đời để cảm nhận đủ đầy về ý nghĩa
của bài thơ. Chỉ là vu vơ cho chính cuộc đời mình... Có điều chi sai
sót mong thứ lỗi. Cảm ơn tác giả về một bài thơ hay!
Smile_peace
Lối về_Thơ Nguyễn Giản Đơn
-------
Ta đốt cuộc đời qua từng ngày vô vọng
Không hôm nay – không tương lai – dĩ vãng nhạt nhòa
Nhiều đêm thu mình ta làm con ốc đói
Giương hai mắt nhìn đời nghe trong mắt đầy gai
Không hôm nay – không tương lai – dĩ vãng nhạt nhòa
Nhiều đêm thu mình ta làm con ốc đói
Giương hai mắt nhìn đời nghe trong mắt đầy gai
Ta đốt cuộc tình trong tiếc nuối, trong đam mê
Sao ánh mắt buồn xưa từng đêm còn hiện lại
Suốt con đường tình, không một lần tìm lối mới
Và nỗi sầu thương cứ ôm trọn riêng mình
Hơn hai con mắt nhìn đời, sao đời không ngoái lại
Từng chiều đi hoang hồn ta là con thú lang thang
Giữa phố đời bao la tìm một lời giao hợp
Văng vẳng trong ta, tiếng mõ cuối bỗng gọi về.
Từng chiều đi hoang hồn ta là con thú lang thang
Giữa phố đời bao la tìm một lời giao hợp
Văng vẳng trong ta, tiếng mõ cuối bỗng gọi về.