Nguyễn Giản Đơn

Search This Blog

Friday 13 May 2011

Hãy cứ là xuân là nắng của Mẹ Cha

Kính gửi ông Trịnh yêu quý của cháu!
Cháu đoán giờ này ông đang ngồi ở thế giới bên kia nhâm nhi vài ngụm “Giôn đen” với ông Văn Cao là cái chắc (Bà cháu bảo những người tốt như ông Trịnh hay ông Văn Cao đều đang sống như ngày xưa ở thế giới bên kia, cháu rất tin bà cháu ), nhưng ông hãy vừa nhâm nhi mà vừa đọc thư của cháu nhé!
Cháu là Giản Dị con nhà bố Đơn, vốn biết tiếng ông từ lâu, nhưng hôm nay cháu mới có dịp viết thư cho ông, để kể cho ông nghe về chuyện ông rất thường xuyên được nhắc đến trong gia đình cháu, đã mang lại nhiều sự thú vị cho gia đình cháu. (Mà cháu biết ông chả có họ hàng gì với nhà cháu cả!)
Cháu chả cần phải hỏi thăm sức khỏe của ông đâu nhỉ, vì cháu biết ông là siêu nhân rồi. Bác Cả cháu vẫn kể rằng ông từng nhiều năm sống giữa hai làn đạn, thì rõ ràng ông là siêu nhân cỡ Ben lửa rồi còn gì!
Ông Trịnh ơi!
Ông có biết là nhờ ông mà cháu mới có mặt trên cõi đời này không? Chắc ông hết hồn luôn ấy chứ! Chả là bố cháu kể rằng, bố cháu lúc trước rất mê nhạc của ông, mà mẹ cháu thì mê bố cháu, thế rồi mẹ cháu rủ bố cháu đi uống cà phê ở quán nhạc Trịnh gì đó, sau đó hai người cưới nhau và sinh ra cháu. Mà cháu nghe dì Út của cháu kể, hôm đám cưới bố mẹ cháu, bố cháu còn lên hát “Đời xin có nhau, dài cho mãi sau, nắng không còn sầu, Áo xưa dù nhàu, cũng xin bạc đầu, gọi mãi tên nhau”, còn mẹ cháu thì múa phụ họa nữa chứ. Thế có vui không ông nhỉ, cháu tiếc quá vì không được dự đám cưới ấy!
Ông Trịnh à!
Có phải người nào không nghe nhạc Trịnh thì hay chửi nhau, đánh nhau như bố mẹ anh Tí không ông? Chứ cháu thấy bố mẹ cháu chả chửi nhau đánh nhau bao giờ, có lần mẹ cháu giận bố cháu, thế là bố cháu ôm đàn dựa cột nhà hát “Nếu có thương tôi, thì hãy thương tôi bây giờ…”, sáng hôm sau cháu vẫn thấy mẹ cháu dậy sớm nấu mì tôm cho bố cháu ăn, và hai người lại như chưa giận nhau vậy á. Ông thấy thế có buồn cười không!
Mà ông ơi!
Dạo này cháu xem ti vi thấy nhiều cô chú hát nhạc Trịnh lắm, hát rất khác lạ so với bà Khánh Ly và ông Tuấn Ngọc, họ cứ uốn éo, la hét, rồi gào thét rú cả lên… Bà nội cháu bảo: “Lỡm! Thằng cu bật kênh hát chèo cho bà xem đi” , nhưng chú Út nhà cháu bảo đấy là “phá cách, là làm mới, là sáng tạo…”. “Phá cách, làm mới, sáng tạo…” thế mà chả thấy ai khen đỉnh như bà Khánh Ly với ông Tuấn Ngọc là sao ông nhỉ, hay là họ hát nhạc của một ông Trịnh nào khác hả ông? Cái này thì cháu bó tay!
Mà bây giờ cháu thấy nhiều người nghe nhạc Trịnh lắm nhá, nhất là nhạc Trịnh phá cách đó á, dì Út cháu nói nghe nhạc Trịnh bây giờ là mốt, là sang, là sành điệu, là đẳng cấp... chả bù cho bố cháu, vẫn cứ nghe bà Khánh Ly với ông Tuấn Ngọc hát nhạc của ông, nên chả thấy sành điệu tẹo nào cả. Rõ chán!
Bác Cả cháu thì nói ông Trịnh là linh lắm á, hôm vừa rồi bác ấy kể, ông Trịnh hiện về xách gậy đuổi chú ca sỹ X, cô ca sỹ Y chạy mất dép ở đường Duy Tân thì phải. Hình như cũng vì cái tội uốn éo hay phá cách gì đó... cháu nghe lỏm được thế thôi chứ không hiểu gì cả, bữa nào ông kể cho cháu nghe nhé!
Cháu có chuyện này nữa kể cho ông nghe, nhưng mà ông hứa là phải giữ bí mật, không là cháu bo xì ông á! Có bác Đỗ bạn bố cháu, thỉnh thoảng ghé nhà cháu chơi, lần nào qua hai người đều ngồi nghe nhạc của ông uống hết mấy ấm trà nhà cháu, rồi nói chuyện mãi tới khuya về nhạc của ông, nào là cõi tạm, nào là vô thường, nào là khó cắt nghĩa, nào là chưa đủ tuổi, chưa đủ trải nghiệm để hiểu… cháu thấy hai người rõ lẩn thẩn!
 

 
Cháu nhớ là cháu nghe nhạc của ông từ ngày mới vào mẫu giáo, cháu thấy nhạc của ông là dễ hát, nhanh thuộc mà cũng dễ hiểu. Từ ngày đó tới giờ, ngày nào bọn cháu chả hát “Em sẽ là mùa xuân của mẹ, Em sẽ là màu nắng của cha, Em đến trường học bao điều lạ, Môi mỉm cười là những nụ hoa”. Bà cháu cũng bảo nụ cười là hoa như ông đó, bà dạy cháu bài thơ thế này: “Trong ta có nụ hoa, nụ hoa ôi đẹp quá, hoa chẳng tàn chẳng úa, sẵn có chẳng cần mua”.
Bố cháu với bác Đỗ đúng là buồn cười thật, cứ băn khoăn mãi cái việc cuộc đời này phức tạp quá, xô bồ quá, rồi phải sống làm sao cho đẹp lòng người, cho nhẹ lòng mình… cháu thấy dễ ợt à… thì cứ như bài hát của ông đó… trời rất mênh mông… và đất rất hiền hòa… tình người thì bao la… những con chim làm tổ thì phải nhớ những cây rừng, những con sông đầy nước phải nhớ nhờ hàng trăm nghìn con suối góp lại, cứ chăm chỉ học hành, ngoan ngoãn để… là mùa xuân của mẹ... là màu nắng của cha là được rồi phải không ông?
Thôi cháu xin dừng bút ở đây ông nhé! Ông cứ tiếp tục nhâm nhi những ngụm “Giôn đen”  với ông Văn Cao đi, cháu đi xem chúc bé ngủ ngon rồi đi ngủ không mẹ cháu lại mắng cho!
Kính chào ông yêu quý của cháu!
Nguyễn Giản Dị
P/s: À ông ơi! Nếu ông thấy cháu mà dễ thương, thì gửi cho cháu con Yo-yo Trịnh nhé, nhớ là con Yo-yo Trịnh đừng có phá cách sáng tạo gì hết cả nha, cháu đang phải chơi con Yo-yo Trung Quốc mẹ cháu mua cho, thích nhưng mà vẫn sợ lắm!

No comments: