Buổi ấy lòng ta như kẻ say
Lang thang tìm nhặt nắng cuối ngày
Chiều tàn gió lộng chân trời ấy
Hồn bỗng vương đầy hoa cỏ may
...
Em nói đời mình hương chẳng có
Sắc thì nhàn nhạt có như không
Ngây ngô, bé nhỏ, hoang dại lắm
Sao yêu hoa ấy đến vô cùng !
.....
Nguyễn Giản Đơn
No comments:
Post a Comment