Hình từ Internet.
Ngày con khoảng hơn bốn tuổi, tối đó con bảo: Thôi, bây giờ không thích chơi với mẹ đâu, giờ con trai phải chơi với con trai, không thèm chơi với con gái. Mẹ tủm tỉm cười vì tối nay mẹ được con cho nghỉ xả hơi. Con lại bảo: Tối nay con ngủ với bố, con trai phải ngủ với con trai…
Sau khi hoàn thành các thủ tục, hai bố con vào giường và bắt đầu những “tâm sự của hai người đàn ông”.
Con bảo: Ngủ với mẹ chán lắm bố, mẹ hát mỗi có mấy bài Lá mùa thu với Cháu lên ba không à bố…
Bố: Umh, hôm nay bố hát bài khác nhé, không thèm hát bài của mẹ luôn, bố hát “Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ…”
Con: Mưa bay là mưa gì hả bố?
Bố: À, là mưa như bữa hôm, mẹ mệt bố đi đón con, trời mưa mà chút xíu
hà, con bảo con thích mưa đó và không chịu mặc áo mưa, bố chiều con, rồi
về con bị sốt, mẹ mắng hai bố con mình đó…
Con: Con nhớ rồi…
Bố: “Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ, dài tay em mấy thuở mắt xanh xao…”
Con: Mắt xanh xao là mắt làm sao hả bố?
Bố: À, chắc là cô kia, thương chú kia, mà chú kia đi xa, nên cô ấy nhớ nên mắt xanh xao ấy mà…
Con: Thế mắt xanh xao có đẹp không bố?
Bố: Umh, chắc là đẹp đó…
Con: Nhưng mà con đoán không đẹp bằng mắt bạn Khánh Linh lớp con đâu.
Bố: Mắt bạn Khánh Linh đẹp lắm sao? Mà sao con biết thế?
Con: Cô con bảo thế, cô bảo mắt bạn Khánh Linh đẹp nhất lớp.Con thích mắt bạn Khánh Linh.
Bố: Umh, cô con nói là đúng rồi đấy, thôi ngủ đi nào, không mẹ mắng hai bố con bây giờ... “Chiều nay còn mưa sao em không lại…”
Con: Chắc em sợ mưa bị sốt nên em không lại phải không bố, sao em không nghe lời mẹ mà mặc áo mưa nhỉ?
Bố: Chắc không phải sợ mưa, chắc em bận nấu cơm, hay lau nhà, hay giặt đồ gì đó… mà thôi…con ngủ đi chứ…
…
Mãi như thế khoảng ba mươi phút rồi con cũng ngủ…Thế còn đỡ. Ngày con
một tuổi rưỡi, mẹ bắt đầu đi làm, may dịp đó bố đổi công việc nên ở nhà
một tháng trông con, mấy ngày đầu bố ru con ngủ, hát từ những điệu ru
bắt chước bà, đến dân ca quan họ, sang nhạc đỏ, qua nhạc vàng, về nhạc
Trịnh, tới nhạc thiếu nhi…khoảng cả tiếng đồng hồ mà con chưa chịu ngủ.
Mà khi con ngủ được khoảng mười lăm hai chục phút gì đó con lại dậy rồi.
Bố điên ứ chịu được, quát um lên con cũng chẳng sợ, may có cô mẹ anh
Bill của con qua cứu bố, và cứu cả con…
…
Giờ thì con học xong lớp một rồi, năm rồi con là học sinh giỏi của lớp
Một 01, nằm trong Top 10 ban đại diện cho lớp đi dự lễ phát thưởng của
trường, con không thích nghe hát ru ngủ nữa, hôm nào bố ngủ với con, con
chỉ thích nói chuyện linh tinh, hoặc khoe và hát cho bố nghe bài hát
tiếng Anh mà con vừa thuộc thôi.
…
Quốc tế Thiếu nhi năm nay đến rồi, mà do tình hình kinh tế khó khăn thì
phải, nên công ty bố không tổ chức Tết cho con và các bạn như năm
ngoái, con không được lên hát, đọc thơ, kể chuyện cho các bạn con của
các bác, các cô, các chú của công ty bố nghe nữa rồi. Nhưng mà, tối nay
nhà mình sẽ đi ăn rồi đi chơi đâu đó con nhé…
…
Ps: Viết về con ngày 01/06/ 2011