Tôi hay lang thang đi tìm nhặt những vần thơ
để ru phận mình trong những ngày du viễn cô liêu, để tìm một ít mong
manh của những cuộc tình, để tìm những giọt nắng âm áp giữa những ngày
đông, để thấy trong mỗi cuộc tình tan vỡ, bỏ lại phía sau những nỗi niềm
khắc khoải...
Cuộc
đời không như là mơ bởi thế chúng ta không thể vẽ nên những giấc mơ xinh
tươi và phúc hạnh viên mãn cho mình. Có thể bạn chưa bao giờ yêu, đã
từng yêu, chưa bao giờ chia tay, hay đã mất nhau giữa mênh mông cuộc
đời. Khi một ai đó ra đi, thì tất cả những gì thuộc về nhau không bao
giờ tồn tại, có chăng chỉ là những nỗi niềm lẫn khuất, làm sao ta có thể
về bên nhau mà ấp ôm những nỗi niềm và sư cô quạnh trong nhau...?
Có lần
tôi đã đọc bài thơ này rồi thấy vui lắm, khi đó đã comment một câu thế
này "Đôi khi sao mà anh si tình thế, hỡi chàng trai trong bài thơ?". Là
con gái, tôi nghĩ ai cũng thấy ấm lòng vì những điều tựa hồ như thế, dẫu
mong manh nhưng đủ lấp đầy trái tim những người con gái đã từng mấy bận
hẫng hụt vì sự mất mát...Có khi ôm hoài những tiếc nuối cho những cuộc
tình đã qua, rồi thấy mình cô độc giữa thế gian này, rồi có khi lãng
quên đi những tình cảm thân thương gụi gần bên mình, rồi có khi quên cảm
nhận cái tình mà ở một nơi nào đó xa xôi của ai đó dành cho mình...
Có đôi
khi con gái chỉ thích được ai đó nhìn thấy mình, kiểu như chàng trai
nào đó ngồi trong góc khuất rồi chờ con gái đi ngang qua, gọi í ới một
tiếng, khi đó đời vui và rộn ràng lắm...Không hẳn là tất cả nhưng sẽ có
cô gái mong manh nào đó cảm nhận được điều này với nụ cười rạng rỡ như
giọt sương ban mai...
Có đôi khi...
Chỉ
cần biết người nhìn thấy em ngồi đâu đấy hát khe khẽ, thầm thì với những
cơn gió nỗi lòng của đứa con gái lãng đãng như em...
Đôi khi thấy em như ngồi hát
Bên ta nâng phím tương phùng
Sao bỗng ước mình như dòng thác
Thét gầm chẳng chút bận tâm
......Em
cũng ước người như dòng thác, thét gào thỏa thích mà chẳng cần phải bận
tâm chi bụi bặm của cuộc đời này. Trong veo như cái tình mà người dành
cho em.
Có đôi
khi em ước người như mùa đông, mùa hạ, mùa thu, mùa xuân để đón vào
lòng những tín hiệu rộn rã của mùa. Để em biết rằng, ở đâu đấy giữa cuộc
sống bộn bề này có người đợi chờ em như mùa đông dài chờ tia nắng ấm
mong manh, như mùa hạ nóng bỏng khát một cơn mưa rào, như mùa thu đón
đợi những chiếc lá vàng rơi, như mùa xuân chờ hương hoa nồng nàn khắp
lối...
Đôi khi thấy lòng như mùa đông
Chờ em một tia nắng lạ
Đôi khi thấy lòng như mùa hạ
Mong em giọt mưa vô tình
Có
đôi khi chỉ cần người lặng câm, đừng sốt sắng, đừng vồ vập hỏi han, chỉ
cần những nốt lặng dài khi cuộc đời em đầy gió giông, bão nổi...Sự câm
lặng của người trên con phố khuya xa xôi nào đó cho em nhìn thấy những
xót xa mà người dành cho em, cho vầng mắt em thâm sau những đêm sầu
muộn, cho màu môi em nhạt vì những đóa hoa xinh tươi trong em tắt ngấm
tự thưở nào bởi những dập dùi của những cơn gió thốc.
Đôi khi nhìn vầng mắt em thâm
Đường khuya ta khóc một mình
Đôi khi nhìn màu môi em nhạt
Thương nhiều ta chỉ lặng câm
Có
đôi khi anh hãy làm một cơn gió thoảng qua đời em mà thôi, một cơn gió
mát lành và tinh khôi, chỉ đủ đùa nghịch làm vờn bay mái tóc em suông
dài...Hay có đôi khi người hãy làm một giọt sương mai, chưa kịp tan dưới
ánh nắng ngày, đọng lại trên mi mắt em gầy trong khoảng khắc yếu mềm
nào đó, để khi ngày rạng rỡ lên, nắng chan hòa, giọt sương ấy sẽ tan
nhanh rực rỡ ngắm nhìn em, để em nhìn thấy người hạnh phúc thắm tươi bên
cuộc đời hiu quạnh...
Đôi khi ước mình như làn gió
Chỉ đủ làn tóc em bay
Đôi khi ước mình như giọt sương
Đọng trên mi mắt em gầy
Có
đôi khi mà sao lắm nỗi, có đôi khi mà em nghe những ngọn sóng dâng đầy,
như những cơn mưa dai dẳng sau những ngày nắng hạ khô cháy, bỏng rát
những con đường...Có đôi khi ước mình ngô nghê như trẻ nhỏ, để đươc yêu
thương, hờn giận tinh khôi không vướng bận lo toan và muộn phiền...Những
cơn mưa lạnh căm khiến lòng người tê tái, ừ, chắc vì cuộc đời quá dài,
quá xanh trong, đa sắc nên em cảm nhận được tình người qua mỗi cách ví
von...
Đôi khi ta lặng bước trong mưa
Muộn sầu vơi đi một nửa
Đôi khi nghĩ về nhiều lời hứa
Thấy mình ngộ như trẻ thơ
Mỗi
phận người giữa cuộc đời có đôi khi mong ước quá nhiều dẫu biết rằng
đời không cho ta đủ đầy, thế mà vẫn cứ ước mơ, vẫn cứ thả trôi những nỗi
niềm vào dòng sông hiền hòa nghìn đời miết chảy...để rồi có khi ngẩn
ngơ, hoài vọng trong sự khát khao mãnh liệt, tiếc nuối vô bờ...
Người
ơi, người à, có mãi làm một chiếc bóng lặng câm bên đời em, để em tìm
về mỗi khi những con sóng đời dập dùi xô đẩy hay không?
Đôi khi thấy lòng như chiếc lá
Ngẩn ngơ giữa ngã ba dòng
Lại ước mình như chiếc bóng
Bên em một đời lặng câm
Có
những niệm hoài đã qua đi, có những cuộc tình đã qua đi, "giá như" cũng
chỉ là một cách vỗ về, ru êm đời ta vào miền lặng...Vậy mà em vẫn muốn
ru mình, người vẫn muốn ru người, ta vẫn muốn ru nhau khi mà cuộc đời
này loay hoay lạc nhịp...
Đôi khi ta, đôi khi em
Lạc loài như cơn gió bơ vơ
Tìm nhau giữa bốn bề gió lộng
Lang thang ngơ ngẩn khúc nhạc trầm...
Lãng Yên
Có đôi khi
(Nguyễn Giản Đơn)
Đôi khi thấy em như ngồi hát
Bên ta nâng phím tương phùng
Sao bỗng ước mình như dòng thác
Thét gầm chẳng chút bận tâm
......
Đôi khi thấy lòng như mùa đông
Chờ em một tia nắng lạ
Đôi khi thấy lòng như mùa hạ
Mong em giọt mưa vô tình
............
Đôi khi nhìn vầng mắt em thâm
Đường khuya ta khóc một mình
Đôi khi nhìn màu môi em nhạt
Thương nhiều ta chỉ lặng câm
..............
Đôi khi ước mình như làn gió
Chỉ đủ làn tóc em bay
Đôi khi ước mình như giọt sương
Đọng trên mi mắt em gầy
.............
Đôi khi ta lặng bước trong mưa
Muộn sầu vơi đi một nửa
Đôi khi nghĩ về nhiều lời hứa
Thấy mình ngộ như trẻ thơ
...............
Đôi khi thấy lòng như chiếc lá
Ngẩn ngơ giữa ngã ba dòng
Lại ước mình như chiếc bóng
Bên em một đời lặng câm
*******
No comments:
Post a Comment