Thấy huếch hoác!
Chạm
vào đâu cũng thấy vô tâm. Không dưng, lại thèm khát một lời ủi an. Vừa
mới nói chuyện với vài người bạn, những trắc ẩn lại ùa
về. Về trong rỗng tuyếch.
Không hiểu sao cứ mãi đắ m chìm trong số phận con người, ngắm nghía mình trong mỗi người đàn bà khác, mỗi đổ vỡ khác. Cũng có
thể bởi vì đêm trống đến mức người ta ngồi lại thành khẩn với nhau hơn nên ta nhận được nhưng chia sẻ dễ hơn.
Một
người đàn bà nói: Đi mãi, nhiều khi muốn liều chọn cho mình một thứ rồi
đặt tên là Tình yêu và Hạnh phúc, nhưng lại muốn có ai
đó níu chân mình lại cho khỏi những ngã quỵ, vì một lẽ, hạnh phúc
nhiều khi như gió len qua làn tóc, trêu ngươ i và bỡn cợt.
Chọc
chị bạn, cái vòng Yêu nó luẩn quẩn, rồi sẽ không ai thoát ra được mà có
khi yêu đi, yêu lại thành kém giá và chẳng có gì lên
hồn. Không phải vì ta đáng nói về tình yên bằng một thứ suy nghĩ cùng
cực, đôi lúc muốn một điều, lại làm theo một hướng khác, như một cách
phản biện ngược.
Vừa
mới gửi một vài lời chúc cho đêm an, đêm vùi kỹ được những ám ảnh của
ngày, rồi tự buông một tiếng cười nghe lạnh buốt cho chính
mình. Có gì đó đã biến dạng! Nỗi nhớ. Nỗi buồn. Và cả nỗi đau. Hình
như rất ít lời ta dành cho những cơn đau. Phải vì đêm rỗng ta vô tình
nhắc đến nó, như bản năng của Người tạo nên cơn đau cần tìm
một nguồn vui khác?
Kể
ra, ta cũng ác nghiệt có kém gì. Ta đặt những gì ta trân quý xuống một
nấc, một nấc, để có thể coi nhẹ đi. Buồn vui nhiều khi phụ
thuộc như nô lệ vào những điều đó. Mệt mỏi!
Đêm rỗng
Đầu óc rỗng
Hồn rỗng
Cái
đêm mà một mình ngồi tỉ tê với mình, tỉ tê với nỗi sợ hãi cái màn đen
đặc, đọc vài câu thơ của Nguyễn Giản Đơn, nói cho cùng,
vẫn là buồn chưa thoát ra được. Cái ngụm tình xuân là cái gì? Nghe
buồn thế! Dại dột mà không phải hết khôn ngoan! Hỏi ngớ ngẩn. Là hoang
hoải những điều chưa đến, không đến…
Tháng ngày mỏi mong, xâu đêm thành chuỗi
Em hát giữa cơn đau…
tình tự cô đơn…
Chưa nhấp nổi ngụm tình xuân con gái
Ta cầu kỳ, mưu cầu những thứ đơn giản đến mức người khác không hiểu. Thế nên, đêm nhiều khi rỗng ngoác. :D:D:D
[Khìn]
No comments:
Post a Comment